Đối mặt với biến cố
Mình là An, 29 tuổi, hiện đang là nhân viên văn phòng. Cách đây 4 năm, mình kết hôn với ông xã được hơn 1 năm và hai vợ chồng đã rất háo hức khi chờ đón đứa con đầu lòng. Chồng mình tuy lớn hơn mình 2 tuổi nhưng vẫn còn ham chơi và chưa thật sự chăm lo cho vợ con. Trong quá trình mang thai, mình nhiều lần phải ôm cái bụng to vừa phải lê chân đi gọi chồng về nhà, mỗi lần như vậy mình chỉ biết tự nhủ với bản thân rằng mình phải cố gắng lên vì con. Nhưng trớ trêu thay, đến gần ngày sinh con, mình và gia đình nhận được một tin sét đánh – chồng mình vừa bị tai nạn và mất đi. Khi mình đến nơi, mình chỉ kịp nhìn anh lần cuối trong sự ngỡ ngàng và bàng hoàng. Từ sau đó, mình phải nuôi con với sự hỗ trợ từ ông bà hai bên. Tuy vất vả và nhiều lần cảm thấy tủi thân nhưng mình luôn tự nhủ rằng vì con mình sẽ cố gắng bước tiếp. Hiện tại, con mình cũng đã dần lớn và mình cũng lo lắng khi không có anh, mình không biết mình sẽ làm thế nào để vừa là mẹ cũng vừa là cha.
Mẹ không thể bỏ con
Khi biết mình mang giọt máu của người yêu, mình thông báo cho bạn trai và được anh nhắn lại: “Con mới chỉ bằng hạt đỗ thôi. Em nên bỏ đi, ít năm nữa chúng mình có điều kiện rồi tính”. Mình nhắn lại: “Em chỉ cần con”. Vậy là chúng mình chia tay. Từ lúc mang thai đến lúc sinh con, một mình mình loay hoay với tất cả mọi công việc mà đáng lí ra cần đến hai người thực hiện. Đôi lúc mình cảm thấy áp lực và quá tải nhưng vì nghĩ đến đứa con, mình lại cắn răng mà tiếp tục nỗ lực. Sau khi biết mình có thai, mình không dám nói hoặc về nhà gặp lại ba mẹ, mình sợ rằng họ sẽ không thể chấp nhận được hoặc phải cùng mình chịu những lời nói dị nghị từ những người hàng xóm. May mắn là mình có một số bạn bè, đồng nghiệp hỗ trợ và giúp đỡ mình rất nhiều. Đến bây giờ mình vẫn mãi đắn đo chưa biết làm thế nào để nói thật với ba mẹ, tôi chưa biết nên làm thế nào nữa?
Cùng con vượt qua thử thách
Chị An 36 tuổi, tôi ly hôn vào năm con gái mình 16 tuổi, đêm đó tôi không thể ngủ được và lén ra ngoài ban công khóc giữa đêm. Con gái tôi thức dậy và nói rằng ‘mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa’. Thời gian đó là giai đoạn khủng hoảng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi mượn rượu giải sầu, khi say lại gọi cho chồng cũ, khóc và mắng anh ta cùng người phụ nữ kia. Trong điện thoại, tôi nghe loáng thoáng cô ta mắng tôi là ‘đồ thần kinh’.
Thời gian sau đó, tôi dần sống có lý trí hơn. Ban ngày tôi vùi đầu vào công việc, tan làm thì đi chợ nấu nướng chờ con gái đi học về. Thỉnh thoảng tôi có làm thêm giờ vào buổi tối, sáng tôi dậy sớm nấu đồ ăn và mang cơm đi làm. Thời gian buổi tối là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong ngày.
Thế rồi 2 năm sau đó, tôi và con gái cũng vượt qua được cú sốc. Tôi bớt than trách số phận và oán hận chồng cũ. Tôi yêu cuộc sống hơn, rạng rỡ hơn và có một số người bắt đầu theo đuổi tôi. Tôi sẽ cân nhắc một số mối quan hệ trong tương lai. Tôi chợt nhận ra cuộc sống này là cuộc đua marathon, vấn đề là hãy làm cho nó trở nên dễ dàng hơn.
Trong ly hôn, người bị tổn thương nhiều nhất vẫn là con cái và người mẹ thường phải chịu ánh mắt của dư luận đàm tiếu nhiều nhất. Thế nhưng sau cùng, vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu, cuộc sống của người mẹ đơn thân không quá đáng sợ như mọi người tưởng.
Hãy dũng cảm lựa chọn
Tôi đã ly dị được 10 năm vì chồng cũ ngoại tình. Sau khi ly hôn, tôi tập trung cho việc nuôi dạy con cái và làm việc chăm chỉ. Vượt qua những khó khăn ban đầu, bây giờ mức thu nhập của tôi rất khá, đủ cho cuộc sống của 2 mẹ con thoải mái. Tôi đã mua một ngôi nhà 2 tầng ở trung tâm thành phố, con gái tôi cũng vừa tốt nghiệp một trường đại học có tiếng.
Điều khiến tôi cảm thấy tự hào nhất là con gái mình kể từ sau khi cha mẹ ly hôn, con bé trở nên chu đáo, biết quan tâm nhiều hơn tới mẹ mình, rất chăm chỉ và hiếu thảo. Tôi không bao giờ hối hận khi trở thành mẹ đơn thân, thậm chí tôi cảm thấy cuộc sống của mình thoải mái hơn rất nhiều khi không phải lo lắng về việc bị chồng phản bội, không cần giặt giũ, cơm nước, nấu nướng phục vụ chồng mỗi ngày. Tôi có nhiều thời gian để làm đẹp và chăm sóc cơ thể nên ngày càng trẻ ra.
Tôi chỉ muốn nói rằng, là phụ nữ, hãy biết yêu thương bản thân mình nhiều hơn, đặc biệt là sau khi ly hôn. Nếu cuộc sống hôn nhân quá tệ, quá đau khổ, hãy dũng cảm buông tay để bản thân được thoải mái hơn.